Home » blog-banh-beo
Thứ Tư, 9 tháng 12, 2015
"Hôm nay muốn ăn gì?"
Blog bánh bèo - Hết giờ làm ngày hôm nay tôi đã hỏi cậu câu mà tôi đã muốn hỏi từ trước đó "hôm nay muốn ăn gì?". Tôi đã nghĩ rất nhiều về một bữa cơm chiều sau một ngày làm việc mệt mỏi dành cho cậu. Tôi đã muốn những ngày sau này vẫn hỏi cậu như thế, vẫn sẽ đợi đến một ngày cậu trả lời tôi cậu muốn ăn gì.
Ngày đó có đến nữa hay không?
Tags:
blog-banh-beo
Ngày đó có đến nữa hay không?
Tôi nghe người ta nói có thứ hạnh phúc gọi là từ bỏ. Tôi không biết mói thứ có đúng không nhưng tôi thấy khó khăn quá. Tôi thấy từ bỏ khó khăn vô cùng. Và chỉ cần nghĩ đến từ bỏ cậu là tôi lại bật khóc. Tôi cố gắng cậu không nhận ra. Tôi cố gắng cậu không công nhận nhưng sao tôi vẫn không thể từ bỏ cậu? Trong tim tôi nó cứ nhói lên từng hồi. Tại sao tôi lại yêu cậu? Tại sao thứ tình cảm này không là nhất thời đi? Tại sao tôi lại thật lòng yêu cậu? Tôi sợ lắm. Tôi sợ một ngày không còn biết cậu đang làm gì và ở đâu lắm.
Cậu biết không, tôi đã thấy mình là một kẻ nhu nhược khi nói kết thúc nhưng trong lòng cứ vương vấn mãi không thôi. Tôi không nguôi được nỗi nhớ dành cho đoạn tình này
Cậu ốm rồi sao không mềm lòng được chút nào vậy?
Cậu cứ kiên định như vậy tôi biết phải làm sao?
Cậu thật sự không còn chút tình nào dành cho tôi nữa sao?
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi mà tôi không sao thoát ra được. Tôi cứ miên man trong dòng ký ức ấy. Ngày tôi hẹn cậu đã qua rồi nhưng tôi không sao buông xuống được. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Nước mắt không ngừng rơi. Tôi là một kẻ thực tế đến trần trụi nhưng sao lần này tôi không thể thực tế hơn được.
Tôi phải làm sao cậu mới lại trở lại bên tôi đây?
Tôi phải làm thế nào để cậu không lạnh lùng với tôi nữa đây?
Cậu để tôi đợi cậu đi có được không?
Tôi chẳng còn lý do gì nữa cả, cậu để tôi đợi cậu đi. Kể cả ngày đợi là không bao giờ thì tôi cũng vẫn muốn đợi mà.
Cậu ốm rồi sao không mềm lòng được chút nào vậy?
Cậu cứ kiên định như vậy tôi biết phải làm sao?
Cậu thật sự không còn chút tình nào dành cho tôi nữa sao?
Hàng ngàn câu hỏi trong đầu tôi mà tôi không sao thoát ra được. Tôi cứ miên man trong dòng ký ức ấy. Ngày tôi hẹn cậu đã qua rồi nhưng tôi không sao buông xuống được. Tôi nhớ cậu nhiều lắm. Nước mắt không ngừng rơi. Tôi là một kẻ thực tế đến trần trụi nhưng sao lần này tôi không thể thực tế hơn được.
Tôi phải làm sao cậu mới lại trở lại bên tôi đây?
Tôi phải làm thế nào để cậu không lạnh lùng với tôi nữa đây?
Cậu để tôi đợi cậu đi có được không?
Tôi chẳng còn lý do gì nữa cả, cậu để tôi đợi cậu đi. Kể cả ngày đợi là không bao giờ thì tôi cũng vẫn muốn đợi mà.
Cậu cứ lạnh lùng mãi mãi còn tôi cứ khóc mãi. Trước đây cậu ấm áp là thế thì giờ cậu lạnh lùng gấp nhiều lần thế. Tôi còn chưa cảm nhận hết được cậu ở bên mà cậu lại lạnh lùng đẩy tôi ra xa. Tôi chưa thể hiểu được suy nghĩ của cậu. Cậu cũng chưa hiểu được suy nghĩ của tôi. Sao không cùng nhau cố gắng hiểu nhau một lần. Sao cậu không cố gắng với tôi một lần? Chúng ta chưa từng cố gắng cùng nhau mà. Tôi chỉ muốn lao vào lòng cậu mà khóc thôi. Tôi sợ hãi ngày không còn biết cậu ở đâu lắm. Nếu cậu cứ lạnh lùng thế này thì tôi sẽ không tìm thấy cậu đâu.
Cậu đừng như thế nữa được không?
Cậu đừng như thế nữa được không?
Tôi đã nghĩ đến một ngày chúng ta là chung một nhà. Cùng cậu chuẩn bị cho bữa ăn, cùng cậu nhâm nhi tách trà và quấn trọn trong chiếc chăn ấm. Tôi muốn nắm tay cậu đi bộ trên những con đường quen thuộc. Những điều vương vấn ấy mãi sẽ còn trong lòng tôi. Tôi không nuối tiếc vì những điều đã qua đâu. Nếu cho tôi chọn lựa lại và biết rằng tôi vẫn sẽ đau đớn như thế này thì tôi vẫn sẽ chọn đi cùng cậu.
Vậy là hôm nay chúng ta xa la nhau rồi nhỉ cậu? Tôi buồn nhiều, đau lòng nhiều nhưng tôi tôn trọng quyết định của cậu.
Chúng ta xa nhau!
Buông tay nhau rồi!
Chúng ta xa nhau!
Buông tay nhau rồi!
C.P.H
You may also...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét