Gió lạnh đầu mùa - Những hạt mưa trĩu nặng

21:42 |
... Sớm nay vô tình thức giấc....!
......Cơn gió nhẹ mang hơi lạnh gió mùa
........Bỗng giật mình 1 mùa nữa lại tới
...........Gió lạnh đang về ai đó có biết không?
Đang ngẩn ngơ chợt mưa rơi trên má.........
Mưa lẳng lặng vô tình mưa cứ rơi.......
Giận hờn tự nhủ "Mưa rồi đấy"......
Ug thì... Gió lạnh đã về.........



... P/s: Kuteo
Read more…

″・ิ_・ิ Rồi một ngày... Gió quét sạch ưu tư

20:35 |
Gió vô tình ...
Read more…

Đánh cược - Ván bài cuối cùng tôi dành cho anh

21:01 |
Blog bánh bèo - Không phải tôi đang trốn tránh sự thật, rằng xã hội bây giờ sao quá nhiều cám dỗ. Nhưng tôi càng biết hơn là mình không thể đem anh bỏ vào túi áo, để ngày đêm mang theo bên người và trông chừng. Rõ ràng vấn đề không nằm bất cứ cô gái nào khác. Tất cả đều phụ thuộc vào chính người đàn ông của tôi thôi!  Và tôi đã đánh cược ván bài cuối cùng cho người đàn ông này.

Read more…

30 Tuổi , Tôi bị bạn trai bỏ

20:01 |
Blog bánh bèo - 30 Tổi, tôi bị bạn trai bỏCuộc tình tưởng chừng sẽ đi đến hồi kết khi anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình. Nhưng rồi anh lại thay đổi một cách chóng mặt khiến tôi hoang mang, chán chường và mất niềm tin vào cuộc sống.

Đã không còn muốn yêu, không còn muốn lấy chồng. Vậy mà một ngày anh mang đến cho tôi niềm tin và hi vọng.


Anh, một chàng trai làm xây dựng, từng trải, đĩnh đạc, ánh mắt hút hồn và cách nói chuyện rất có thần. Anh gặp tôi trong một dịp đi ăn cưới. Chúng tôi mới nói chuyện nhưng thấy tâm đầu ý hợp. Ban đầu, anh còn nghĩ tôi đã có gia đình nhưng khi tôi nói mình còn độc thân, có vẻ anh rất vui. Tôi cũng vui vì được gặp anh vì lâu rồi mới có cảm giác được nói chuyện với một người mà mình cảm thấy gần gũi thế này.

Anh hỏi tôi tại sao chưa lấy chồng, tôi chỉ cười. Biết trả lời sao đây? Chỉ là duyên chưa tới. Anh nói, con gái như tôi tuổi này mà chưa lấy chồng chắc chưa gặp được người như ý. Chứ người như tôi thì thiếu gì đàn ông theo. Câu nói của anh có vẻ khéo léo nhưng cũng làm tôi vui lòng. Tôi thật sự cảm kích anh, cảm thấy vui vẻ và hứng khởi khi nói chuyện cùng anh.

Anh nói, mình cũng chưa có gia đình. Dù chúng tôi chưa có gì với nhau nhưng điều đó cũng khiến tôi vui lắm. Tôi và anh chính thức hẹn hò với nhau sau đó. Chúng tôi cảm thấy rất tâm đầu ý hợp khi nói chuyện cùng nhau.

Sau hôn 2 tháng tìm hiểu, tôi chính thức nhận lời yêu anh. Đứa con gái đã không còn muốn yêu ai sau thất bại mối tình đầu như tôi cuối cùng lại được sưởi ấm trái tim băng giá. Anh là người đàn ông tôi có cảm giác tin tưởng và muốn được ở bên, được dựa vào.

Chúng tôi hứa hẹn sẽ cho nhau một đám cưới như mơ. Yêu nhau hơn 1 năm, anh nói sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình để bàn với bố mẹ chuyện cưới xin. 1 năm, quãng thời gian ấy có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi. Yêu mà không phải rơi lệ, yêu mà chỉ biết đến niềm vui và hạnh phúc. Duy có một điều khiến tôi luôn trăn trở đó là, làm sao để bố mẹ anh đồng ý một cô gái đã ngoài 30 như tôi.

Tôi tất bật chuẩn bị mọi thứ để về nhà anh ra mắt, hi vọng có hình ảnh đẹp nhất. Lần ấy, tôi được bố mẹ anh đon đả đón tiếp, rất chu đáo, nói chuyện vui vẻ khiến tôi cảm thấy yên tâm trong lòng. Nhưng có điều gì đó cứ lạ lạ, làm tôi hoang mang.

Những ngày sau đó, anh ít liên lạc với tôi hơn. Tôi có hỏi anh tại sao thì anh bảo không có chuyện gì, đang bận kiếm tiền để lo chuyện cưới xin. Anh nói vậy làm tôi yên lòng hơn.



Nhưng bẵng đi một thời gian, một ngày nọ, anh nói lời chia tay. Anh bảo, bố mẹ anh không đồng ý cho tôi cưới anh ,vì tôi đã già, quá nhiều tuổi, sợ khó sinh con cái. Bố mẹ anh muốn anh lấy cô gái trẻ khác, để dễ về chuyện sinh nở và cũng là do người khác mai mối.

Tôi hỏi anh ý anh thế nào, thì anh ậm ờ không rõ ràng. Sự phân vân ấy cho tôi nhận ra, lòng anh không hoàn toàn dành cho tôi, anh cũng là một kẻ không chân thành như kẻ khác, như người mà tôi đã từng gặp.

Tôi đau khổ vô cùng, tức giận, hụt hẫng vì tại sao lại tin hết vào anh. Tôi để cho anh thời gian suy nghĩ. Đã chín chắn hơn trước nên tôi có nói với anh, chúng tôi không còn trẻ, cần có thời gian nghiêm túc nhìn lại mọi việc. Anh đã yêu tôi, bây giờ tôi đã ngoài 30 rồi, nếu anh bỏ tôi, tôi biết yêu ai, lấy ai. Nếu vậy, tôi thà ở vậy một mình còn hơn lại một lần nữa yêu, lại tổn thương. Bao giờ mới dám lấy chồng?

Tôi cũng không dám chắc, nếu bỏ anh, tôi sẽ mất bao nhiêu thời gian để đau khổ và quên anh đi. Tại sao anh lại phũ phàng như thế? Tại sao anh lại khiến cho trái tim người con gái như tôi tổn thương đến mức này.

31 tuổi, tôi không có quyền đặt cái tôi cao hơn trên hết, tôi phải nhịn, tìm cách níu kéo anh thay vì quay ngoắt bỏ đi. Nhưng có vẻ, anh cũng không còn hào hứng với tôi. Giờ chia tay nhau, tôi phải làm sao bây giờ, phải lấy ai, hay là ở vậy cho xong chuyện…
Read more…

Yêu thì yêu, con cũng không được tầm gửi vào bất cứ ai

19:42 |
Yêu thì yêu, con cũng không được tầm gửi vào bất cứ ai

Blog bánh bèo - Ngày xưa mẹ được dạy rằng: “Cuộc đời phụ nữ tựa như cánh bèo trôi, mênh mông vô định chẳng biết đâu mà lần”. Mẹ tưởng đó là quan niệm cổ hủ của các cụ ngày xưa thôi, thế mà ngày nay mẹ vẫn thấy nhiều cô gái than vắn thở dài với nhau một câu khác gần tương tự: “Phụ nữ lấy chồng cũng giống như chơi một canh bạc, thông minh giỏi giang cũng không bằng may mắn”.

Đừng bắt người khác chịu trách nhiệm về cuộc đời mình


Mẹ nghĩ phụ nữ thế kỉ 21 rồi, có thể đi Tây đi Tàu, đừng nói là ô tô đến máy bay phụ nữ cũng có thể lái được, thế thì tại sao lại phải để cuộc đời mình thụ động như một cánh bèo, hoặc để cả cuộc đời mình rơi vào tình thế hên xui đỏ đen giống như môt canh bạc được?


Nếu những người phụ nữ cả đời vẫn sống với những quan điểm bi quan như vậy, thì khổ sở hay bất hạnh rơi xuống đầu cô ta cũng là điều dễ hiểu thôi.“Con đã tự nguyện lên giường với đàn ông thì đừng bắt họ chịu trách nhiệm”Lời khuyên của mẹ là con cần biết cách tự chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, hãy luôn chủ động với nó, và hơn hết đừng bao giờ sống tầm gửi vào ai, con muốn có thứ gì hãy tự cố gắng để đạt được.

Ngay cả cuộc đời của con, con còn không chịu trách nhiệm được thì đừng bắt ai phải chịu thay con.Mẹ thấy rất nhiều cô gái sẵn sàng trao thân cho một người đàn ông, để rồi lúc xảy ra chuyện liền quay ra bắt người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm, đàn ông không chịu trách nhiệm thì lu loa chửi bới họ là đồ Sở Khanh là đồ vô trách nhiệm.

Nhưng mẹ sẽ không dạy con như vậy, mẹ muốn nói với con rằng: “Thân con gái không biết yêu đúng cách, không biết tỉnh táo mà lựa chọn đàn ông, chỉ biết mông muội nhìn vào mỗi chữ yêu, thì lúc xảy ra chuyện đừng trách ai, cũng đừng bắt ai chịu trách nhiệm. Cuộc đời con, con còn không có trách nhiệm với nó thì đừng hi vọng người khác phải có.

Vậy nên khi con làm bất cứ việc gì, con đều phải tự lường trước hậu quả và hãy luôn tự nghĩ cách để giải quyết, để tự chịu trách nhiệm về những hậu quả có thể xảy ra. Bởi lẽ khi con hành động chẳng có ai ép buộc con cả, là con tự nguyện. Việc đàn ông họ có chịu trách nhiệm với cuộc đời con hay không? Phụ thuộc vào nhân phẩm của anh ta, con đừng chờ đợi quá nhiều ở nhân phẩm của một người đàn ông.

Hoặc ngay cả khi con yêu nhầm phải một gã Sở Khanh, đó cũng chẳng phải là lỗi của gã đó, mà là lỗi của con, do con không biết cách chọn người để yêu mà thôi”.

Phụ nữ muốn có gì thì hãy tự mình cố gắng để đạt lấy, đừng nằm chờ sung rụng!

Người phụ nữ chủ động mới là người phụ nữ hạnh phúc.

Con biết không, cuộc đời này trừ cha mẹ sẽ không bao giờ tính toán với con cái, còn lại chẳng ai cho không ai cái gì hết, đàn ông có thể mua cho con cả chục cái túi Chanel, thì trước mặt họ con sẽ luôn phải cúi đầu ngoan ngoãn mà nghe lời như một thú cưng.

Phụ nữ quyến rũ nhất là phụ nữ chủ động, cái chủ động đầu tiên mà mẹ muốn con thực hiện đó là chủ động về kinh tế. Có nhiều cô chân dài vẫn nói với nhau “chỉ có phụ nữ bất hạnh mới phải tự kiếm tiền để mua túi xách Chanel”.

Cứ suốt đời sống dựa dẫm vào một người đến lúc họ quay lưng lại với con, họ ném con ra đường con sẽ không biết phải làm gì ngoài ôm mặt khóc lóc trách móc cuộc đời mình sao bất hạnh. Vậy nên con tự đổ mồ hôi mà kiếm tiền, cho dù vất vả thật đấy, nhưng mà con làm chủ được cuộc sống của mình không phải dựa vào ai hết.

Khi con chủ động được về kinh tế, con sẽ luôn ngẩng cao đầu với người đàn ông bên cạnh con, cho dù họ có làm gì cũng sẽ phải hỏi ý kiến con, chứ không thể nào xem con như là thú cưng được.

Phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ đánh bạc

Người ta bảo phụ nữ lấy chồng giống như chơi một canh bạc lớn, thông minh giỏi giang cũng không bằng may mắn. Nhưng mẹ nghĩ: “Phụ nữ thông minh không bao giờ đánh bạc”. Thay vì biến cuộc đời mình thành một trò đỏ đen may rủi như những lá bài đang úp, thì người phụ nữ thông minh sẽ biết cách hoạch định cuộc đời mình một cách rành mạch và rõ ràng.

Tất nhiên trong bản kế hoạch đó, không thể nào lường trước được mọi tình huống khó khăn bất ngờ sẽ đến trong cuộc đời. Thế nhưng đối diện với tình huống đó người phụ nữ yếu đuối kém cỏi sẽ khóc lóc và buông xuôi, còn phụ nữ thông minh sẽ biết cách đối diện để xoay chuyển tình hình. “Trong họa luôn có phúc”, đó là suy nghĩ của những người phụ nữ thông minh và lạc quan

Theo Blogtamsu
Read more…

Duyên !

23:33 |
Blog bánh bèo - Khi yêu ai cũng muốn cất lên bản tình ca hy vọng, viên mãn và bất tận trong thế giới hạnh phúc, còn những khi không được sống trong bầu khí quyển ấy thì sao, khi bạn thấy cô đơn trong nỗi nhớ về một người thì sẽ ra sao? Liệu ngày mai trong một tương lai gần bạn còn có cơ hội làm lại?

Vẫn là những bước chân âm thầm lặng lẽ, cô rảo bước trên con phố có những dải lá thu vàng rơi đã gắn với cô hai năm, vẫn là  riêng cô cô đơn lầm lũi đi về trên con đường dài không ai bên cạnh. Thu mình vào cảm giác đã chung sống với cô suốt quãng thời gian qua càng thấy thấm thía cái lạnh của buổi chiều nơi xa. Thế là ngày Nguyên của cô rời xa đã bẵng đi bốn  năm, bốn  năm cho một nỗi nhớ vẫn luôn cồn cào vẫn luôn cháy bỏng từng tế bào trong cô. 

Ngày nào cũng vậy ...

Như một thói quen cứ đi làm về cô lại ngồi bên chiếc máy tính của mình , vẫn là màn hình khô khốc và vô cảm, vẫn là khung chat vẫn là địa chỉ quen thuộc nhưng  người thì không thấy đâu.

Nhâm nhi tách cà phê nóng trong tay, đầu óc cô như bị hút về phía xa mờ dĩ vãng, thế giới của những hoài niệm vẫn âm thầm nhói lên nỗi đau như ngàn mũi kim và vẫn còn đây những cánh hoa loa kèn trắng muốt của hạnh phúc thuở nào. Miên man giữa  hai dòng thực và ảo đó cô nhấn vào ních quen thuộc, vẫn  chỉ là một khoảng trắng trước mặt cô, không ai trả lời. Nguyên của cô có ngồi trước máy tính như thuở nào, anh quên cô thật rồi sao? Và ngày nào câu hỏi đó cũng vang lên trong tâm trí cô.



Những trời kỷ niệm…

Ngày ấy cô và Nguyên tay trong tay hạnh phúc giữa những con đường đông đúc, nhộn nhịp của thành phố. Anh yêu thành phố và cũng yêu cô, hạnh phúc luôn bất tận trong anh, tưởng chừng thiếu cô một ngày thôi anh đã không chịu nổi rồi.Anh thích cùng cô ngắm thành phố vào lúc hoàng hôn trên tòa nhà cao nhất thành phố. Anh chỉ tay về phía xa và hét lớn:

-         Tình yêu bé nhỏ của anh, yêu em rất nhiều.

Cô cười say sưa trong cảm giác hạnh phúc bên anh. Đôi mắt sâu thẳm của cô nhìn anh như muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về anh kể cả chiếc nốt ruồi nhỏ xíu trên cánh mũi  bên trái phải để ý kỹ lắm mới thấy được. Anh yêu nụ cười hồn nhiên, yêu ánh mắt xa xăm luôn lo nghĩ xa xôi điều gì đó đến chính anh cũng không thể đoán được. Cô nép vào cánh tay chắc nịch đầy  yêu thương của anh để được bảo vệ, che chở trước giông bão cuộc đời.  Những ngày anh chở cô trên chiếc xe máy vội vã đi dưới cơn mưa nặng hạt bất chợt, cô ôm chặt anh từ phía sau, người cô run lên vì lạnh:

-         Em lạnh à?

-         Không, em  vẫn bìnhthường mà.

-         Tay em lạnh quá, chịu khó nhé sắp về đến nhà rồi.

Anh  choàng tấm áo mỏng của mình lên cô. Cô bùingùi ấm áp trong lạnh giá cơn mưa chiều. Cô thì thầm với anh:

-         Cảm giác này liệu có bao giờ mất không anh? Em rất sợ.

-         Không bao giờ đâu em, hãy ôm chặt lấy anh anh sẽ truyền hơi ấm cho em.

Cơn mưa lạnh làm côlịm đi trong vòng tay và hơi ấm của anh. Cô co rúm người như chú mèo nhỏ trongchiếc chăn ấm. Anh xoa  xoa bàn tay ấm của mình vào đôi tay bé nhỏ của cô và mỉm cười. Ôm cô vào lòng anh nghĩ mình sinh ra là để che chở cho một người bé nhỏ như cô.

Đêm ấy trời trở lạnh…

Cứ thế cô và anh quấn quýt bên nhau đi qua những vui buồn giận hờn và mưa nắng của cuộc đời. Cô thầm cảm ơn thượng để đã dành cho cô một món quà ý nghĩa và quý giá nhất – đó chính là anh. Nhiều khi cô tự cười một mình khi nghĩ đến cái mặt nhăn nhó làm trò của anh, nghĩ đến những câu chuyện cười anh kể khi cô ốm, nghĩ đến cái dáng cao cao tội nghiệp của anh khi đợi cô suốt đêm ngoài cổng, thương anh lắm muốn chạy xuống ôm anh nhưng tính trẻ con và lòng tự ái trong cô lại không cho cô làm vậy và cứ như thế cô nhìn anh từ cửa sổ suốt đêm… Hạnh phúc là ngay cả khi giận hờn người ta vẫn luôn nghĩ đến nhau,giận để yêu nhau hơn để hiểu nhau nhiều hơn.


Một ngày  cuối thu, những cơn mưa chỉ đủ ướt áo thôi nhưng cũng làm tê dại trong tâm hồn. Anh hẹn cô nơi  quán cà phê quen thuộc: “Chiều nay mình gặp nhau nhé! Anh đợi em ở quán cà phê HẸN”.

Tí tách những giọt  cà phê đen sóng sánh trong hơi sữa cùng bản nhạc “  Everyday I love you” , không gian trầm lắng nhưng ấm áp đối lập với cơn mưa ngoài kia. Cô nhoẻn cười nhìn anh, nụ cười ngây thơ xua đi giá băng vẫn còn lẫn những giọt nước trên đôi môi đỏ mọng.

 Anh ... Anh đến lâu chưa? Em bị kẹt xe.

-        Anh vừa đến thôi.

Cô  nhận ra nét khác thường trên khuôn mặt anh, ánh mắt không hồ hởi biết cười mỗi khi nhìn thấy cô mà buồn sâu lắng. Cô muốn hỏi nhưng dường như có dòng cảm xúc bất chợt nào đó ngăn cô lại…

-         Anh sắp phải đi xa em ạ.

Giọng anh buồn trầm lặng.

-         Anh đi đâu? Đừng đùa em nha. Cô vồn vã hỏi như sợ anh sẽ biến mất trong cô ngay lúc này.

-         Gia đình muốn anh sang đó , nhà anh gặp chuyện.

-         Bao giờ anh sẽ trở lại.

-         Anh cũng không biết .

Không gian đặc quánh và cô thì chết lặng. Đôi môi cô mấp máy không thành lời. Cái lạnh của cơn mưa ngoài kia như ngấm vào bàn tay cô, trái tim cô này khi nghe anh nói vậy. Phải làm sao khi cô không có anh bên cạnh trong những chuỗi ngày tiếp theo. Cô làm sao quen được cảm giác khi thiếu bàn tay anh, hơi thở anh… Lặng  ngắt! Tất cả như làm cô co lại trong nỗi buồn chia ly. Cô chết lặng . Anh buồn bã .

Ngày cô và Nguyên chia tay, cô muốn nói nhiều điều với anh lắm, những điều anh chưa được nghe bao giờ nhưng cổ họng cứ đắng ngắt không thành lời . Chiều mùa thu, thành phố xa vắng,cô ngậm ngùi nắm tay anh lần cuối trên con đường xao xác lá mùa thu bay vội vã.

Anh vuốt nhẹ tóc cô, vẫn tiếng nói quen thuộc:

-       Những người có duyên sẽ trở về bên nhau dù có phải chia tay hay ra đi bao nhiêu lần , em hiểu không ?

Em sẽ chờ anh trở về.Nhất định anh phải trở về!

Thế đấy anh rời xa cô mang theo lời hứa sẽ quay trở lại nhưng biết bao giờ, bao giờ mới được lần nữa nắm tay anh trên con đường có lá mùa thu rụng đầy và trong quán cà phê HẸN quen thuộc?

Chờ đợi, cô biết mình phải chờ đợi dù thời gian có vô tình dù cô có hóa đá nhưng trái tim cô vẫn ấm nóng tình yêu cô dành cho anh. Ngày ngày cô mong thời gian trôi thật nhanh để sau công việc cô lại về bên chiếc máy tính quen thuộc được nhìn thấy anh được nghe giọng anh dù khoảng cách là quá xa và cô không thể chạm tới anh. Những tin nhắn yêu thương và cả những giọt nước mắt vẫn từng đêm đi vào giấc ngủ của cô.

Khi đang chờ đợi ai đó trong niềm mong mỏi rồi bỗng xa, xa mãi xa dường như cả thế giới sụp đổ, đi tìm câu trả lời cho riêng mình chỉ mình cô hỏi rồi vẫn là dấu chấm lặng thầm không lời giải đáp. Cô chờ anh hàng tiếng đồng hồ, chờ cả đêm vẫn thấy ních anh im lìm .

“ Anh đang bận à?Em đang chờ anh, đợi anh gần hết đêm rồi”

“ Anh vẫn bận à? Dạo này anh khỏe không? Em vẫn đợi anh hàng đêm”.

“ Anh à, chậu hoa loa kèn anh tặng em  giờ đã ra hoa, em sẽ gửi hình cho anh. Em vẫn đang chờ anh”

…         

Liên tiếp là những tin nhắn gửi đi, không một lời đáp  lại.Hòm  mail vẫn im lìm không có tin gì mới.Cô lo lắng, gọi điện nhưng số điện thoại đã không liên lạc được. Không biết anh có chuyện gì, cô không thể đến bên anh , không thể có đôi cánh bay đến cạnh anh…Cô tuyệt vọng với những dòng nước mắt lăn dài giữa đêm lạnh khô khốc.

Thói quen chờ anh mỗi tối, gửi những dòng tin nhắn và những bức mail cô vẫn làm đều đặn. Cô nhận ra mình đã yêu anh quá nhiều. Cô vẫn âm thầm bước một mình trên con đường xưa mỗi độ thu sang, làm sao hiểu hết cảm giác nhìn người khác tay trong tay còn mình lại lẻ loi dù vẫn đang yêu đấy chứ. Mỗi lần sinh nhật anh cô lại ngồi một mình trong quán cà phê Hẹn gọi cho mình hai tách cà phê quen thuộc và bản nhạc anh thích. Cô như thấy anh đang ngồi đối diện với mình, đôi mắt trầm buồn nhìn những sợi tóc mai đang bay trên khuôn mặt trái xoan của cô. Cô cứ như vậy, một mình đi dạo với những kỷ niệm riêng mình biết riêng mình hay. Bạn bè đã có gia đình cả còn cô vẫn lẻ bóng vẫn đợi ngày anh trở về…         

Từ ngày sang Mỹ,tôi  gặp vô vàn khó khăn, công việc bộn bề  vì ba tôi ốm nặng nhưng tôi  vẫn dành thời gian bên nói chuyện với em .Tình yêu nơi em tôi vẫn cảm nhận mỗi ngày, tôi yêu và thương em nhiều hơn. Tôi cố gắng sắp xếp tất cả cho ổn thỏa để mau được trở về nhưng công ty ngày càng khó khan không như tôi tưởng tượng, một mình tôi phải gánh vác tất cả. Tôi đau đầu cho những dự án, phương án cứu công ty thoát khỏi phá sản. Thời gian tôi dành cho em không nhiều nữa, tôi biết mình có lỗi và đang rời xa em nhưng cuộc sống công việc cứ cuốn tôi đi. Ngày ba  rời xa gia đình mãi mãi , tôi hiểu trách nhiệm của mình với công ty với biết bao con người đang cần tôi vực dậy những gì đã mất.Tôi bù đầu, lao vào công việc, lòng tôi vẫn nhớ đến em, vẫn gọi tên em trong mỗi giấc mơ. Sự ám ảnh đó khiến tôi bị dằn vặt, luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ, tôi không muốn em phải khổ vì tôi thêm nữa, chờ đợi một người không biết bao giờ mới trở lại … Tôi phải để em ra đi. Và như vậy quyết tâm không liên lạc với em dù lòng tôi rất đau…

Cô chuyển công tácđến Quảng Ninh. Nơi cô ở là vùng đất mỏ. Cô ra đi để muốn quên Nguyên và những kỷ niệm về anh. Cô muốn để tâm hồn mình thanh thản hơn nhưng cô hiểu hơn ai hết con tim cô luôn nghĩ  về anh- mối tình đầu đầy hạnh phúc và nước mắt.  Cô làm quản lý cho một công ty ở đây.Công việc bận rộn nhưng cô vẫn dành thời gian theo đuổi đam mê của mình là viết báo. Cô ở gần nơi có nhiều người dân ngụ cư, những cuộc đời phải lo kiếm ăn từng ngày để cảm thấy  con tàu cuộc sống đang lăn bánh nhanh hơn. Có thể cô đang trốn chạy quá khứ nhưng thói quen ngồi trước màn hình hàng giờ thậm chí trắng đêm vẫn vậy không mất đi theo thời gian. Vẫn không một dòng hồi âm  từ Nguyên …. Thời gian vẫn trôi…

Hôm nay lại thói quen cũ, cô bật máy tính và vô tình thấy dòng tin nhắn, cô không tin vào mắt mình nữa, chính là Nguyên rồi. Cô như rụng rời chân tay khi đọc những dòng anh gửi cho cô.

“ Trúc à, anh sẽ không trở về bên em nữa. Anh sắp tổ chức đám cưới. Anh đã không giữ lời hứa với em. Anh xin lỗi. Cầu chúc em hạnh phúc và quên anh đi.”

Nghẹt thở là cảm giác cô cảm thấy lúc này, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má đang lạnh đi của cô. Anh cầu chúc cô hạnh phúc khi hạnh phúc của cô chính là anh cơ mà. Anh nói anh sẽ cưới người con gái khác à, sao anh không nói sớm sao anh bắt cô giam trái tim mình trong nỗi chờ vô vọng. Sao suốt thời gian qua anh không liên lạc với cô để cô khóc đến đỏ mắt rồi không một lời anh nói anh có người khác. Hạnh phúc trước đây cô có với anh là gì, nó là ảo chăng … Bao câu hỏi, bao xúc cảm cứ ứa lên trong cô nó chan hòa thành những dòng lệ. Hụt hẫng cho một tình yêu mà cô đã hy vọng, đợi chờ mòn mỏi, giờ chỉ là một dòng tin nhắn như lưỡi dao cứa vào trái tim cô. Vùng chạy ra khỏi nhà cô cũng không biết mình đi đâu nữa , giữa dòng người xa lạ đang nhanh chân về với tổ ấm cô thấy mình lạc lõng đến vô cùng. Dừng chân bên quán nhỏ ven đường lảo đảo bước vào cô gọi cho mình một chai rượu, cô muốn quên đi thực tại phũ phàng và quá khứ ảo ảnh kia, cô muốn quên hết những gì thuộc về anh về cô, trong vô thức cô đã nghĩ đây là cách tốt nhất cô có thể…


“Vòng tay cố níu 1người , chắc ra đi không quay lại

Vòng tay cố siết chặt anh, dẫu biết rằng chỉ là thế thôi

Tình anh đã hết thật rồi, đã không như em mong đợi

Đành chìm vào giấc ngủ sâu, để trôi về trong giấc mơ hôm nào

Anh ơi em còn gì,anh ơi em còn gì

Tình yêu trong em mệt nhoài, từ khi anh muốn ra đi

Hạnh phúc xưa đâu rồi?Nguyện ước xưa đâu rồi?

Chẳng lẽ anh nỡ đành lòng buông xuôi hết

Vậy trách em vô tình, làm dở dang duyên mình

Vậy trách em đây nhẹ lòng anh bước đi…”        

Trời chiều tĩnh lặng. Phía xa chân trời là những quầng đỏ rực. Nắng cuối ngày đã tắt trở nên mong manh, yếu ớt như muốn thu mình vào vạn  vật.Hoàng hôn xa xa đầy bụi bặm còn vướng trên áo và trong đôi mắt sâu thẳm như đại dương ngoài kia của Minh. Phố nhỏ đã lên đèn mà gọi là phố nhỏ thì cũng chẳng phải bởi đây chỉ là một bến nhỏ ven biển với toàn dân ngụ cư, ai đó đã đặt tên bến DO.

Không phải ngày hôm nay mà chiều nào cũng vậy cứ vào lúc này anh lại về qua đây. Hôm nào cũng thế mọi âm thanh quen thuộc lại vang lên bên đôi tai anh, tiếng trẻ con khóc, tiếng mẹ gọi con về ăn cơm, tiếng qua lại lấy hàng của mấy nhà đò, tiếng người bán hàng…cuộc sống cứ chảy trôi như vậy lâu lắm rồi mà hôm nay anh  mới đứng sững người trong giây lát để lắng nghe để cảm nhận tiếng đời đang gõ cửa ngay bên mình. Kể cũng lạ sống ngay trong cái giản đơn mà người ta quên mất những thứ giản đơn đó để rồi chỉ là bất chợt bắt gặp thôi sẽ thấy nó mới lạ nhường nào. Kiếp những người ngụ cư như anh đã ăn đời ở kiếp nơi đây nên coi bến Do này là nhà rồi. Minh thở nhẹ rồi bước vào quán nước gọi cho mình một chén trà để sưởi ấm cái lạnh đang muốn đông cứng chân tay.

-           Làm về rồi hở chú? Hôm nay thế nào?

-           Như mọi khi thôi bác.

Xoa xoa bàn tay quanh chén nước nóng mắt hắn nhìn quanh mọi thứ , thả nhẹ cơ thể để cảm nhận dư âm của cái bến đã gắn bó với hắn gần hai chục năm nay, cũng toàn  là dân mỏ đi làm thay ca  ghé vào uống nước, ăn bún sùm sụp rồi lại đi.Xa xa là một cô gái đang ngồi một mình cô ta đang uống rượu có vẻ mơ màng và hình như đã say, “con gái thời nay là thế, buồn một tý là tìm đến rượu giải sầu”,anh lắc đầu lẩm bẩm.

Hơi men chuếnh choángcô mơ hồ… Thoạt thấy bóng ai bước ngang qua, cô đưa tay níu lấy nhưng không được…

Tỉnh dậy cô thấy mình nằm trên một chiếc giường được trải chăn chiếu sạch sẽ mang mùi hương quế rất riêng. Đầu óc cô vẫn còn đau, miệng đắng ngắt cô với tay lấy cốc nước trên bàn chợt có một bàn tay khác đã cầm lấy rồi đưa ra trước mặt cô. Cô tròn mắt nhìn anh không thốt thành lời:

-          Tại sao anh ở đây? Tại sao anh ở nhà tôi.

-         Cô vẫn chưa tỉnh hẳn rượu à? Đây là nhà tôi không phải nhà cô. Minh lắc đầu mỉm cười vì đây là lần đầu anh gặp cô gái kỳ quặc như vậy.

-           Vậy anh là ai?

-           Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Sao cô uống rượu say rồi cứ bám lấy tôi

Cô nhìn anh không chớp mắt , cô vẫn còn ong đầu chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Minh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cô kể cho cô nghe …

Cô uống say ở quán rượu rồi thấy anh đi qua, cô khóc lóc nói toàn điều nhảm nhí, cứ gọi tên Nguyên. Anh đã cố dứt tay cô ra nhưng cô không chịu cứ ôm chặt lấy anh từ đằng sau. Mọi người đứng chung quanh xúm lại bảo anh là đồ vô tâm để bạn gái buồn đến say xỉn mà lại cứ chối đẩy cô gái ra. Anh cố giải thích nhưng mọi người không để anh đi. Anh đành cõng cô về nhà tôi vì cô không mang theo điện thoại nên không biết gọi cho ai , cô còn nôn hết ra người anh.

-           Nếu cô không tin thì vẫn còn áo chưa giặt trong kia kìa.

Nghe anh ta nói vậy cô chỉ biết ngồi im.

-         Tôi nhớ tôi đâu đầu rồi cứ bám chặt lấy anh. Tôi được ai đó  cõng trên lưng cái cảm giác đó lâu rồi tôi mới có. Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến anh

Lảo đảo đứng dậy,cô bước đi.

-           Cô định đi đâu đấy?

-           Tôi đi về.

-           Nhà cô ở đâu. Đêm khuya rồi đi một mình nguy hiểm lắm.

-           Kệ tôi.

-           Cô thật khó hiểu và bướng bỉnh đấy. Minh hơi to tiếng.

Nước mắt cô tuôn trào không sao kìm được, đã bao lâu rồi cô mới tìm lại được những cảm giác này nhưng không phải từ Nguyên mà từ một người xa lạ. Có khi nào cô dùng rượu để giải sầu đâu thế mà hôm nay cô lại uống rượu, uống để say để quên đi hết nhưng càng uống càng tỉnh, càng cố quên lại càng nhớ. Đôi mắt buồn sâu thẳm của cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Minh. Anh đứng đó với cảm giác lạlùng vô cùng. Người con gái kia anh gặp thật tình cờ và cũng gây những bất ngờ đặc biệt với anh. Đôi mắt buồn mênh mang như biển về đêm cứ cuốn lấy suy nghĩ trong anh về những gì cô ấy đã trải qua suốt những năm tháng qua. Anh nhìn cô.Cô nhìn anh. Thời gian như dừng lại … Họ chết lặng trong nhau với những suy nghĩ riêng mình và lời lý giải về người kia…

Như cái duyên của số phận, anh gặp lại cô ngay tại cổng cơ quan mà họ vốn làm chung nhưng  trước đó cả anh và cô đều không hề hay biết.

-            Tôi vẫn còn chiếc áo cô nôn ra chưa giặt đâu. Anh tinh nghịchcười với cô.

Cô cúi đầu mỉm cười.Một nụ cười khe khẽ như làn nắng bình minh ngày mới.

-           Cô phải trả ơn tôi đã cứu giúp cô đêm uống rượu say đấy. Aiđời con gái lại uống rượu một mình giữa nơi xa lạ như vậy.

-            Tôi sẽ trả ơn anh bằng một ngày đi chơi cùng tôi, được không?

-            Thế mới có lý chứ.

Ngày cuối tuần anh đợi cô ở bến Do. Cô đến lếch thếch trên tay những món quà.

-           Hôm nay đi chơi mà, cô mang những thứ này đi đâu vậy?

-         Chúng ta sẽ cùng đến thăm những em bé mồ côi sống lưu lạc ở đây. Tôi đã quen với các em đó  từ ngày tôi chuyển đến đây. Chúng rất đáng yêu và  cả đang thương nữa.

-           Tôi…

Anh lặng im một hồi.Chạnh lòng anh nghĩ đến mình, anh cũng là đứa trẻ lưu lạc đến đây…

-           Đi thôi. Giúp tôi nào !

Nhìn theo dáng người nhỏ bé đang đi trước anh, anh mỉm cười, một nụ cười trìu mến.

Thấy tiếng cô gọi từ cổng, lũ trẻ ào ra

-            Chị Trúc! Chị Trúc! Em chào chị!

-            Uh. Chị chào mấy đứa , chị đem quà trung thu đến cho các emđây.

Lũ trẻ ríu rít chia nhau quà. Cô cười thật tươi nhìn tất cả bằng ánh mắt ấm áp. Minh nhìn cô anh thấy cô thật phúc hậu, đây là lần đầu tiên anh cùng một người khác làm công việc này. Anh nghĩ đến tuổi thơ đầy tủi cực của mình cũng như những đứa trẻ bến Do nhưng chưa bao giờ anh được nhận quà từ ai cả. Anh lớn lên giữa một tuổi thơ cô đơn và nhọc nhằn. Cô đưa mắt sang nhìn anh, anh vẫn đứng sững người ra nhìn cô say sưa và chưa bước ra khỏi dòng suy nghĩ . Cô bắt gặp ánh mắt của anh , ngại ngùng cô quay đi…

-           Cô chẳng giống cô lúc say nhỉ?

-           Sao anh nói vậy?

-          Thì cô có một trái tim nhân hậu, một con người khác không giống lúc say, thế thôi.

-          Tôi sẽ không để anh nhìn thấy con người tôi say một lần nữa đâu, thật mất mặt quá!

-          Cô chắc chắn chứ?

-          Chắc chắn!

Anh nhìn cô cả hai cùng cười vang. Dường như những chuyến đi thăm bọn trẻ những lần nói chuyện đã giúp anh không còn cô đơn nơi đất mỏ này nữa, cảm giác anh là kẻ không gia đình đã biến mất trong anh mỗi khi anh chia sẻ với cô về cuộc sống. Còn cô, cô để cho công việc, cho những đứa trẻ tội nghiệp và những buổi nói chuyện cùng anh cuốn cô khỏi quá khứ đang âm thầm như những đốm lửa đang nguội dần trong cô.

Dòng thời gian vẫn đi qua…

Cô vẫn là cô, vẫn lặng lẽ sống với  những kỷ niệm của ngày xưa,vẫn thói quen bật máy tính nhưng không phải ngồi chờ một cái ních sáng. Minh vẫn đi bên cạnh cô hàng ngày, vẫn chờ cô cổng cơ quan cô làm, chở cô đi ngắm biển vào hoàng hôn hay cùng cô yêu thương giúp đỡ những đứa trẻ  tội nghiệp nơi bến Do.

Từ khi nào em đã cho tôi thấy cuộc sống không phải chỉ là khép kín riêng bản thân mình. Tôi lớn lên ở một nơi nào đó đến chính tôi cũng không thể nhớ rồi  trôi dạt đến bến Do, nơi đây  không người quen,cuộc sống là ngày ngày đi làm mỏ tối về lang thang dạo biển một mình.  Những lúc đó cảm giác cô đơn đã làm bạn với tôi đến nỗi tôi dần chai lỳ với nó. Em đến khiến cho tôi biết xung quanh tôi còn rất nhiều tâm hồn đồng cảm và nhiều cảnh ngộ cũng như tôi cần tôi sẻ chia. Ngày tôi gặp em , tôi đọc được nỗi buồn trong mắt em, biết được người con trai đã làm trái tim em đau trong từng giọt nước mắt, tôi muốn đến bên em để  lau khô những giọt nước mắt ấy. Hạnh phúc không dễ mà có, nó là những kỉ niệm, thử thách mà thời gian tạo ra. Hạnh phúc là hiểu là chờ đợi…

Một ngày  thu, cô dạo bước bên anh. Họ cùng nhìn ra phía biển xa. Biển mùa thu trong xanh, sâu thẳm với những vạt nắng lung linh đang xô nhau trên đầu ngọn sóng.  Từng cánh hải âu chao liệng hát khúc hát của biển.  Anh nhìn cô, cô nhìn biển, những sợi tóc mai bay bay trong gió, thân hình mảnh dẻ cần được anh che chở bảo vệ  biết bao. Từ lúc nào không hay Minh đã muốn che chở cho người con gái nhỏ bé tội nghiệp đó. Anh muốn cúi xuống thổi vào vết thương đang chảy máu âm ỉ trong cô, muốn vết thương kia  mau lành. Anh muốn kéo cô ra khỏi kí ức đau thương ấy.

Cuộc sống được tạo lên bởi những thói quen, anh biết từ bỏ chúng thật khó  nhưng anh muốn cô thay đổi những thói quen đã ám ảnh và làm cô đau. Ngày nào anh cũng đến với bông hồng trên tay. Anh biết cô thích hoa loa kèn nhưng nó chỉ chạm vào vết bỏng rát trong cô nên anh muốn thay bằng hoa hồng đỏ cũng như phải rớm máu rồi sẽ thấy hạnh phúc.Anh biết cô thích những cơn mưa lạnh nên anh thường cùng cô đi bộ dưới cái nắng vàng hanh. Thay đổi một thói quen thật khó nhưng nếu bằng cả tấm lòng thì mọi điều sẽ thay đổi được. Thay đổi một trái tim còn khó hơn tất cả nhưng lấy tình yêu lấp đầy khoảng trống lấp đầy nỗi đau thì hạnh phúc sẽ mỉm cười. Trước biển anhcầm tay cô:

-         Hãy tựa vào vai anh và cất quá khứ phiền muộn kia đi nhé!

-         Kí ức trong em là những thói quen, nếu chúng  không thể xóa nhòa thì sao?

-        Tình yêu cũng như một thói quen được lặp lại nhiều lần, nó sẽ tạo thành những kỷ niệm. Những thói quen tốt em nên giữ lại trong góc sâu trái tim, và hãy tạo thêm những thói quen mới để lấp đi những giờ phút buồn đau.

Cô nhìn biến rồi nhìn anh mỉm cười. Họ nhìn vào đáy sâu trong mắt nhau. Khi cuộc sống lấy đi của con người ta một tình yêu thì cũng có một tình yêu khác nở hoa… Thế đấy như một định mệnh của số phận, cuộc đời đã đem hai con người cô đơn đi cạnh nhau như lẽ thường tình mà nó vốn vậy. Có những cuộc chia ly không  bao giờ gặp lại cũng bởi hết duyên, duyên cũ mất đi thì duyên mới lại đem đến một hạnh phúc mới với sự đồng cảm từ đáy sâu tâm hồn.

Bình minh rực nắng trên bến Do. Cuộc sống vẫn vậy, con người cũng vẫn vậy,vẫn chạy theo từng tích tắc của chiếc đồng hồ cuộc sống vì mưu sinh. Cô  vẫn đi làm, cô không còn thói quen ngồi chết lặng nhìn màn hình nữa mà cô ngắm hoàng hôn trên biển. Hoàng hôn đỏ rực với những con sóng ngàn năm xô tới bờ rồi tan ra thành trăm bong bóng,  nỗi đau trong một cuộc tình đã qua nhưng rồi sẽ lại được bù đắp bằng một tình yêu mới. Minh đến với đóa hoa hồng trên tay đặt một nụ hôn lên trán cô. Họ cùng ngắm hoàng hôn đang mỉm cười đi vào bóng tối của đêm…
Read more…

づ。•‿•。づ Ngày thứ 2 - vẫn nhớ như ngày đầu

20:14 |
Blog bánh bèo - Cậu à, tôi đang ghen tỵ với hạnh phúc của cô gái đó. Cô gái tôi đã dành cả thời gian bên cậu để nghĩ đến. Cô gái ấy đã tìm được hạnh phúc của mình rồi. Còn chúng ta thì sao? Cậu chắc vẫn hạnh phúc như thế nhỉ? Còn tôi, tôi thấy bải hoải quá.

Read more…

Đừng đánh cược với yêu thương

18:12 |
Blog bánh bèo - Liều lĩnh là cách sống của tuổi trẻ, nhưng đừng đánh cược yêu thương. Vì những tình cảm ấy, dù ít hay nhiều, sau này vẫn là vết hằn không thể nguôi ngoai trong tim của họ.

Read more…

"Hôm nay muốn ăn gì?"

18:41 |
Blog bánh bèo - Hết giờ làm ngày hôm nay tôi đã hỏi cậu câu mà tôi đã muốn hỏi từ trước đó "hôm nay muốn ăn gì?". Tôi đã nghĩ rất nhiều về một bữa cơm chiều sau một ngày làm việc mệt mỏi dành cho cậu. Tôi đã muốn những ngày sau này vẫn hỏi cậu như thế, vẫn sẽ đợi đến một ngày cậu trả lời tôi cậu muốn ăn gì. 
Read more…

Có một thứ hạnh phúc được gọi là từ bỏ

02:33 |
Blog bánh bèo - Có một thứ hạnh phúc gọi là tử bỏ

Hôm nay tôi mệt rồi cậu à! 
Cậu chắc không thấy gì đâu nhỉ? 
Read more…

Uống nhầm một ánh mắt

02:08 |
Blog bánh bèo -  Tình yêu không phải đợi đến lúc cậu rảnh rỗi mới trân trọng nó.

Khi ta nắm tay một người, thật ra vạn sự trên đời vẫn thế, chỉ có lòng ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Vì thế, khi tớ buông tay cậu, mọi thứ vẫn vậy, chỉ là lòng tớ không còn bình yên như trước…
Read more…

Thời gian của con tim

02:03 |
Blog bánh bèo - Thời gian của con tim. Trời đã không mưa nữa nhưng trong lòng của một người vẫn mưa tầm tã. Cơm mưa trong lòng người đó không ngớt, bất cứ lúc nào cũng ào ào và dữ dội. Người đó đã cố gắng mạnh mẽ rất nhiều để chiến đấu với cơm mưa, chiến đấu với mùa đông và nhiều hơn vạn lần là chiến đấu với trống vắng, cô đơn và nhung nhớ.
Read more…

Ngày mưa!

21:48 |
Blog bánh bèo - Ngày mưa!

" But now is a new time. There is a new place. Where dreams just can't come true. It started the day when I left you. I could never love again the way that I loved you. I could never cry again. like I did when I left you. And when we said goodbye,. Oh the look in your eyes. Just left me beside myself without your heart(without your heart). I could never love again now that we're apart".
Read more…

Cô và Anh ai khốn nạn hơn ai ?

01:22 |
Gần 2 tuần trôi qua kể từ ngày câu chuyện đầy bi kịch đó xảy ra với Hiền. Cô vẫn chờ đợi, chờ đợi một lời nói từ Lê. Nhưng anh vẫn im lặng. Sự im lặng đến đáng sợ. Có lẽ, mọi việc đã chấm dứt. Ở đời, đâu phải sai lầm nào cũng có thể được tha thứ…
Hiền cầm tờ đơn xin thôi việc, cố hít thở thật sâu và bước ra khỏi nhà. Hiền tới công ty để đưa đơn thôi việc. Dù cho Lê có tha thứ hay không thì việc tồn tại ở nơi này cũng là điều không thể với Hiền được nữa. Cô đã tạo ra những thứ mà người ngoài khinh bỉ cô. Vì vậy, chỉ có ra đi Hiền mới giũ bỏ được phần đời này.
Khi Hiền đặt lên bàn tờ đơn xin thôi việc, gã giám đốc ngẩng đầu lên nhìn cô rồi cười lớn. Hắn ta đứng dậy bước lại gần phía Hiền. Hắn vỗ vào mông cô. Cô phản ứng dữ dội, ném về phía hắn ta một cái nhìn hận thù.
- “Vì thằng nghèo kiết xác đó mà em phải thế này ư? Hiền của anh ngày xưa đâu mất rồi?”.
Hiền biết những lời mai mỉa đó chắc chắn sẽ được nói ra nhưng cô vẫn im lặng. Đôi mắt cô nhìn về một phía ở góc phòng. Cái nhìn vô định vì giờ đây cô không biết phải đối diện với gã đàn ông mà cô từng lên giường với hắn không biết bao lần này như thế nào. Trong Hiền chỉ còn sự tủi nhục, ê chề.
Hiền là một cô gái đẹp và vì thế, khi còn là cô sinh viên năm thứ 3, Hiền đã may mắn được nhận vào làm thêm ở công ty này. Thực tế, chuyên môn của cô không giỏi tới mức ấy nhưng nhan sắc của cô lại là tấm vé thông hành giúp cô có được một vị trí “trợ lí” ngồi ngay bên cạnh sếp. Bản thân Hiền cũng không lấy làm lạ vì điều đó. Cô hiểu được những lời thế của mình vì vậy mà phát huy tốt đa chúng. Hiền thường xuyên mặc những chiếc váy ngắn mát mẻ, những bộ đồ mà nhìn vào chắc chắn gã giám đốc sẽ nổi cơn thèm muốn. Vậy là sau gần 1 tháng làm việc, Hiền lên giường với giám đốc với tư cách người tình. Cùng với đó, cô nhận về những thứ mà thời sinh viên cô sẽ mãi mãi chỉ ước ao.
Cả công ty này đều biết chuyện Hiền là bồ nhí của giám đốc. Điều đó không có gì lạ bởi chuyện lộ liễu đến như vậy làm sao qua mắt mọi người. Ban đầu Hiền còn thấy ngại, nhưng rồi dần dần, đồng tiền cho cô sự gan lì. Cô cảm thấy tự hào về bản thân mình . Cô quy kết cho những lời xầm xì sau lưng cô là: “Ganh tị”. Chỉ cần có tiền, đời sống được sung sướng đó đã là hạnh phúc nhất rồi.
Hiền chưa từng nghĩ tới tình yêu thực sự. Hiền chỉ tính đơn giản là cặp với tay giám đốc vài năm. Sau này khi có tiền, chắc chắn có ối gã đàn ông sẽ tìm đến. Cuộc đời chỉ cần thế thôi.
Nhưng kịch bản cuộc đời Hiền rẽ sang một hướng khác khi cô gặp Tuấn. Đó là lần đầu tiên Hiền bắt đầu thấy run sợ về quá khứ của mình. Đó cũng là lần đầu tiên Hiền mơ về một mái ấm gia đình có tình yêu. Cô kiệt quệ trên con đường cố che lấp đi quãng đời đen tối của mình.
Tuấn là một chàng trai nghèo, kém Hiền 1 tuổi. Quê Tuấn ở xa và anh cũng mới vào đây làm việc được vài tháng. Sự dịu dàng, ân tình của Tuấn làm Hiền cảm động. So với gã giám đốc lúc nào cũng chỉ vồ vào người cô vì ham muốn, Tuấn mang tới cho Hiền cảm giác gọi là tình yêu. Có lẽ vì thế mà kể từ khi gặp Tuấn, Hiền đã thay đổi cách nhìn nhận về cuộc sống này.
Có tình cảm với Tuấn, Hiền cảm thấy sợ mỗi lần tới công ty. Cô sợ ở đâu đó sẽ có những làm bàn tán. Họ sẽ nói với Tuấn về việc cô cặp với giám đốc để có được những gì ngày hôm nay. Lúc đó, Tuấn sẽ nghĩ gì về Hiền. Nhưng thật kì lạ, Tuấn luôn bình thản để yêu Hiền mặc dù cô tin rằng những lời cảnh báo anh từ mọi người xung quanh không thể không có. Điều đó càng làm Hiền tin vào tình yêu mãnh liệt mà Tuấn dành cho cô. Có thể, anh biết mọi chuyện nhưng anh không bận tâm tới điều đó.
Chính vì tình cảm của Tuấn dành cho Hiền như vậy nên bất cứ khi nào Tuấn có gì khó khăn Hiền đều lăn xả giúp. Hiền nói với Tuấn rằng hãy cố gắng giữ bí mật tình cảm này, hạn chế công khai ở chỗ làm vì không hay và Tuấn đồng ý. Nhưng thực chất của việc đó là để tránh mọi người có cơ hội nói rõ mọi việc với Tuấn. Hơn nữa, Hiền cũng cần phải giấu tay giám đốc cho tới khi nào cô có thể dứt bỏ hắn ta.

Hiền yêu Tuấn bằng một tình yêu ngây dại (Ảnh minh họa)
Vậy là cuộc tình đó diễn ra trong sự che đậy và vờ im lặng của cả Tuấn và Hiền. Hiền vẫn phải cặp kè với tay giám đốc vì còn làm ở đó thì cô còn chưa thể dứt hắn ta. Nếu làm thế, sợ rằng hắn ta sẽ công khai mọi chuyện. Mà lúc này, Hiền chưa đủ can đảm để nói ra những lời đó với Tuấn. Cô sợ rằng tình yêu vừa mới nhen nhóm đó sẽ mất đi. Vì thế mà Hiền vẫn nhắm mắt đưa chân trong mối quan hệ với giám đốc. Tuy nhiên, cô luôn tìm cách né tránh những lần lên giường cùng hắn ta. Khi con tim đã biết yêu thương một người khác, cảm giác còn đọng lại khi lên giường với kẻ mình không yêu chỉ là sự ghê tởm mà thôi.
Yêu Tuấn, Hiền phải vất vả rất nhiều. Tuấn cần gì cô cũng chu cấp. Thậm chí nhiều khi Tuấn cần một khoản tiền lớn, không còn cách nào khác Hiền đành lên giường với tay giám đốc để hi vọng moi được tiền giúp Tuấn. Cũng chính vì lí do đó mà nhiều lần Hiền định nghỉ việc nhưng không được. Mọi thứ cứ bộn bề lên khi mà Tuấn luôn cần tiền. Nhưng vì yêu, lại nghĩ đời mình dù sao cũng vậy rồi nên Hiền không quản ngại điều gì. Hiền cố gắng bằng mọi giá đáp ứng nhu cầu của Tuấn, đợi tích cóp một khoản tiền rồi sẽ chấm dứt tất cả. Hiền nghĩ rằng mình làm như vậy sẽ giúp Tuấn yêu mình hơn và khi sự thật này có công khai thì Tuấn cũng chấp nhận tha thứ cho cô.
Rồi Hiền có bầu. Đó là đứa con mà cô yêu thương vì đấy là kết tinh tình yêu mà cô dành cho Tuấn. Cô quyết định chấm dứt tất cả với tay giám đốc. Vừa nghe Hiền nói muốn nghỉ việc và dừng lại tại đây, hắn đã cười sằng sạc: “Cô tưởng tay Tuấn đó sẽ cưới cô chắc? Ngớ ngẩn đến thế là cùng. Cô tưởng nó không biết gì về tôi với cô chắc? Nó là thằng đàn ông, cũng không ngu nên dĩ nhiên nó biết, chỉ có điều, nó im lặng vì tiền mà cô cung phụng nó thôi. Cô tưởng nó tốt, nhưng thực tế nó còn khốn nạn hơn tôi. Tôi ngủ với cô nhưng tôi cho cô tiền, còn nó ngủ với cô nó vòi tiền. Ai đểu hơn chắc cô tự biết”.
Hiền không tin vào tai mình. Hiền khóc nhưng cô tin rằng đó là do tay giám đốc ghen tức nên nói vậy mà thôi. Tuấn mà cô yêu thương nhất định không phải là người như thế. Hoặc giả nếu anh có biết thì anh cũng coi như không là vì anh yêu cô chứ không phải lợi dụng cô như lời tay giám đốc nói.
Hiền tìm gặp người đàn ông mình yêu thương. Khi cô nói rằng cô đã có thai, Tuấn giữ khuôn mặt lạnh lùng: “Em có chắc nó là của anh không? Hay là của giám đốc?”. Câu nói đó khiến Hiền tưởng như sẽ đổ gục. Những linh cảm của Hiền về lời tay giám đốc nói là sự thật bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô. Nhưng cô vẫn không tin anh tàn nhẫn đến thế:
- “Anh biết mọi chuyện rồi phải không? Em xin lỗi nhưng em yêu anh là thật và đứa con này cũng là thật”.
- “Em yêu anh thì anh biết còn đứa con nó có phải con anh hay không chỉ sợ rằng chính em cũng chẳng biết”.
Hiền chạy ra khỏi căn nhà của Tuấn. Cô cứ thế lao qua những cung đường đông nghịt xe qua lại mà không còn ý thức được điều gì. Cô không đủ can đảm để nhìn lại gã đàn ông đó thêm một lần nữa.
Tay giám đốc nói đúng, cô ngủ với giám đốc để lấy tiền và rồi Tuấn ngủ với cô để lấy số tiền mà cô có khi ngủ với giám đốc. Trong cuộc tình này, ai khốn nạn hơn ai?
Cap nhat blog truyen tai day :http://truyenyeutruyendoi.blogspot.com/
Read more…

Mang chồng đi tặng bạn

23:09 |
Ngày Vân cưới, một mình Diệp đơn lẻ tới dự. Cô đã hình dung về ngày cưới của người bạn thân. Cô nghĩ mình sẽ lăng xăng ở đó cả tuần trước để giúp bạn. Nhưng không, Diệp đến dự, như bao người bạn khác. Nhìn Vân rạng ngời trong chiếc váy cô dâu, Diệp trào nước mắt. Cô vội vã giấu đi những giọt lệ mừng hạnh phúc vì không muốn bạn mình thêm nghĩ ngợi.
Bài liên quan

Giật mình vì vợ sắp cưới sống quá thủ đoạn

Những điều phụ nữ nên biết về bệnh Herpes sinh dục

Vợ đẻ xong đẹp mòn con mắt, tôi tối ngày lo mất

Bộ ảnh kỉ niệm tình yêu của cặp đôi vũ công nổi tiếng

Hôm nay, Vân và Tuấn cưới nhau. Vân là bạn thân, rất thân của Diệp. Còn Tuấn, là người mà cô đã từng yêu!

Để nói về tình bạn thân thiết, nhiều người vẫn bảo “thân như chị em”, nhưng sự gắn bó của Vân và Diệp còn “hơn cả chị em”. Cả hai lớn lên bên nhau, tất cả những chặng đường gian khổ đều cùng nhau vượt qua. Không ít lần, Vân và Diệp ôm nhau khóc nức nở. Đôi khi chuyện dù có tồi tệ thế nào, chỉ cần về và ôm bạn kể là mọi việc lại nhẹ nhàng trôi qua…

Năm 18 tuổi, Diệp yêu thực sự. Cô xinh xắn, vóc dáng yêu kiều nên được rất nhiều chàng trai theo đuổi và tán tỉnh. Diệp lao vào yêu sớm, chểnh mảng học hành. Còn Vân, so với cô bạn gái thân thiết của mình, Vân chỉ như con vịt xấu xí bên cạnh thiên nga xinh đẹp. Nhưng chưa bao giờ Vân tị nạnh hay hờn ghen vì điều đó.

Bạn bè xung quanh đặt điều, nói xấu Diệp. Thói thường, con gái đẹp thường bị nói xấu… Mỗi lần như vậy, không ai khác, chính Vân là người đứng ra bảo vệ bạn mình trước những lời mắng mỏ.

Có thể với Vân, Diệp là một cô bạn thân, nhưng với Diệp, Vân giống như người chị, một người luôn che chở và bao bọc cho cô mặc dù cô có phạm lỗi gì và bị bao nhiêu người ghét bỏ đi chăng nữa.



Diệp xinh đẹp nên cô chẳng có cơ hội mà tập trung vào học hành. Xung quanh Diệp luôn có hàng tá những chàng trai tìm mọi cách để lấy lòng người đẹp. (Ảnh minh họa)

Diệp xinh đẹp nên cô chẳng có cơ hội mà tập trung vào học hành. Xung quanh Diệp luôn có hàng tá những chàng trai tìm mọi cách để lấy lòng người đẹp. Vân đã từng khuyên nhủ bạn rất nhiều nhưng không được.

Và rồi, năm cả hai 23 tuổi, chính Vân chứ không phải ai khác là người đưa bạn mình vào viện để phá bỏ cái thai sau cuộc tình với gã đàn ông bội bạc. Lúc đó Diệp giấu gia đình, một mình với bụng mang dạ chửa. Vân đã ở bên Diệp, lo cho cô giữa lúc khốn khó nhất của cuộc đời. Sau lần đó, Diệp hứa sống một cuộc đời khác.

Gần 30 tuổi, cả hai vẫn chưa lập gia đình. Diệp đã từng yêu nhiều nên lòng chai sạn hơn với cảm xúc. Cô tìm được một người đàn ông yêu thương mình, muốn gắn bó với mình, đó là Tuấn. Với cô, đấy là niềm hạnh phúc rất lớn khi có một người đàn ông yêu thương cô thật lòng đến vậy. Cô muốn cưới, muốn có một gia đình hạnh phúc, bình yên như bao người đàn bà khác.

Còn Vân… Cô không quá xấu, nhưng chẳng hiểu sao tới giờ Vân vẫn không thể tìm được một người mà cô đem lòng yêu thương. Có đôi khi Diệp vẫn phàn nàn nhắc Vân phải yêu đi, yêu để tận hưởng niềm hạnh phúc mà cô đang có được. Mỗi lần như vậy, Vân chỉ cười gượng gạo.

Không biết bao lần Diệp ngồi kể với Vân về cảm xúc hạnh phúc của mình khi bên Tuấn. Anh thực sự là một người đàn ông mẫu mực, đáng mơ ước. Không muốn bạn cô đơn, lần đi chơi nào Diệp cũng kéo Vân đi cùng cặp đôi của mình. Miễn cưỡng chiều theo ý Diệp, Vân cũng đành đi cho bạn vui lòng.

Đêm hôm ấy, nằm bên nhau trò chuyện, Vân thỏ thẻ:

- “Cậu yêu anh Tuấn thật lòng chứ?”

Diệp vỗ mạnh vào người Vân mắng:

- “Không yêu mà lựa chọn anh ấy làm chồng, mà dự định sống đời ở kiếp với anh ấy à?”

- “Thế nhất định cậu phải hạnh phúc nhé”.

Trong câu nói của Vân có điều gì đó hơi khác lạ. Nó không đơn thuần là một câu nhắc nhở bình thường. Diệp thấy hơi khó hiểu. Đêm hôm đó, Vân thiếp vào giấc ngủ, còn Diệp thì không sao ngủ được. Cô lặng lẽ mở máy tính của Vân để lên mạng. Và rồi, cô phát hiện ra, người mà Vân thầm yêu bao năm qua, không ai khác, chính là… Tuấn.

Thì ra, đấy là lí do Vân không nhận lời yêu ai khác dù cũng có những người tìm đến cô. Diệp đặt mình vào vị trí của Vân và cảm thấy đau đớn khi phải chứng kiến người mình yêu ngày ngày hạnh phúc bên bạn thân của mình. Diệp tự trách bản thân mình đã vô tâm khi không hiểu được tình cảm trong lòng người bạn thân nhất.

3 tháng sau, Diệp quyết định chia tay Tuấn và chạy theo một gã trai trẻ hơn vài tuổi. Không thể nói Tuấn đã đau, đã sốc như thế nào. Lần đó, Diệp cũng ngừng liên lạc với Vân luôn. Cô chuyển tới một thành phố khác để sống, điều bất ngờ hơn cả là Diệp cắt liên lạc với Vân.

 Mang chồng tặng bạn - 2

Diệp đã phải trả giá, đó là lí do cô buông tay. Thật may, cuối cùng thì Vân và Tuấn được hạnh phúc. Với Diệp, đó cũng là niềm an ủi! (Ảnh minh họa)

Hơn 2 năm sau, nghe tin Vân và Tuấn cưới, Diệp trở về. Nhìn thấy Diệp, Vân bật khóc và tát Diệp một cái đầy cay đắng:

- “Sao cậu lại bỏ đi, sao cậu lại bỏ anh Tuấn và ngừng liên lạc với mình”

- “Bạn trai mình không cho phép mình dính líu tới 2 người”

“Bạn trai? Chẳng phải cậu rất yêu anh Tuấn sao?”

Vân cười nhạt!

- “Không, mình yêu quen được chiều chuộng rồi, anh ấy quá khô khan và nghèo nữa. Vì thế… Nhưng dù sao giờ cũng tốt, cậu cũng có thể thay mình chăm sóc cho anh Tuấn. Anh ấy là người tốt nhưng chỉ hợp với cậu thôi, còn mình thì không”.

Vân nhìn Diệp đầy giận dữ. Diệp thì vẫn cứ tưng tửng như không.

Hôm đó, rời đám cưới của Vân về, Diệp thu xếp valy, hành lí chuyển hẳn tới một nơi khác. Cô đốt tờ khám bệnh năm xưa như đốt bỏ quá khứ đầy buồn bã. Tờ khám bệnh đó ghi rằng, cô không có khả năng sinh con. Tất cả chỉ vì sai lầm bồng bột của tuổi trẻ đó. Diệp đã phải trả giá, đó là lí do cô buông tay. Thật may, cuối cùng thì Vân và Tuấn được hạnh phúc. Với Diệp, đó cũng là niềm an ủi
Read more…

Anh không xứng đáng để yêu em...

01:25 |
Em nói đầy thách thức “Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và tiền đồ như anh. Anh không xứng đáng để yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyết định phục thù...

Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mệt vì em. Vậy mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng minh cho em thấy anh tài giỏi như thế nào rồi hãy đến tìm em”. Sau khi em bước đi, anh quyết chí phục thù.

Anh đem cả trái tim chân thành ra mà bày tỏ tình cảm với em, vậy mà em phũ phàng từ chối. Em còn nói anh không có nghề nghiệp, liệu có nuôi nổi bản thân không mà đòi yêu và lấy em? Sĩ diện trong anh bị tổn thương quá lớn. Anh quyết sẽ phải làm cho em thay đổi cách đánh giá về anh.

Anh vốn là chàng trai không được học hành tử tế cho lắm, học hết lớp 12, anh nghỉ học đi làm. Nhưng rồi công việc vất vả, anh chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Ỷ thế bố mẹ khá giả đôi chút nên anh cứ thây kệ, việc gì cũng chỉ làm trong vài tháng là xin nghỉ, mà có đi làm đa phần đều xin thêm tiền bố mẹ. Có thể nói anh sống lông bông, không mục đích, không lí tưởng và định hướng gì cho tương lai.

Nếu có một điểm sáng duy nhất trong con người anh lúc đó thì chính là tình cảm mà anh dành cho em. Ngay lần đầu gặp gỡ, vẻ nết na thùy mị của em làm anh mê mệt. Trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay lòng đổi dạ, mặc dù anh còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với em. Anh quyết tâm muốn lấy được em.

Anh tìm đủ mọi cách thức để gây ấn tượng và chinh phục em. Em dường như không bận tâm với điều đó lắm thì phải. Em dửng dưng trước sự nhiệt tình hừng hực của anh. Chính vì thái độ đó anh càng lao vào cuộc yêu với quyết tâm ngùn ngụt là chinh phục được em.





Anh nào có ngờ, ngày anh bày tỏ tình cảm em lại phũ phàng từ chối đến vậy. Lúc đó anh nghĩ không yêu một người là bình thường, nhưng em có nhất thiết phải đánh vào tự trọng và sĩ diện của anh như thế không? Anh cảm thấy bị coi thường. Ngay khi em nói rằng, một người đàn ông mà không tự nuôi sống được bản thân bằng chính sức lực của mình thì không bao giờ có thể là chỗ dựa cho vợ con được. Chính vì thế anh bắt đầu thay đổi, để cho em thấy.

Sau buổi tối em thẳng thừng từ chối. Anh không tìm gặp em nữa, cũng không nhắn tin, điện thoại. Anh bắt đầu xin vào làm việc ở một công ty. Tất nhiên, với trình độ phổ thông như anh chỉ có thể làm công nhân. Điều đó giúp anh hiểu ra rằng, muốn thăng tiến trong sự nghiệp cần có học vấn. Anh về nhà nhờ đứa em gái đang học đại học ôn tập giúp lại bài vở. Anh thi một lớp học đại học tại chức và anh đỗ. Vậy là hàng ngày, ban ngày anh đi làm, tối tranh thủ đi học. Anh dần dần nhận ra niềm hứng khởi trong công việc. Những tháng lương do anh chịu khó đi làm đầy đủ đã dần giúp anh trang trải cho cuộc sống của chính mình mà không cần ngửa tay xin thêm tiền bố mẹ.

Thực sự có đôi lúc anh cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình lên kham nhiều việc nhưng cứ nghĩ tới câu nói của em làm anh không thể nào thôi cố gắng được. Anh không thể để em khinh thường anh mãi được. Suốt thời gian đó, anh tuyệt nhiên không tìm gặp em.

Công việc mỗi ngày một suôn sẻ, anh được cất nhắc lên vị trí cao hơn do tính chăm chỉ và cận thận trong mỗi việc làm. Càng làm lâu, anh càng nhận ra được tính chất của từng việc. Mọi người khen anh có tố chất, chỉ là trước kia anh không thực sự cố gắng mà thôi. Anh thăng tiến nhanh chóng không ai ngờ, dần dần anh leo lên được chức phó phòng sau khi hoàn thành tấm bằng đại học tại chức.




Anh dần quên cái dự định sẽ tìm gặp em để nói cho em biết anh hoàn toàn có thể thành công. Anh nghĩ có thể giờ em đã quyết định gắn bó đời mình với một người đàn ông khác mà em cho là xứng đáng. Nhưng rồi chính em là người tìm gặp anh: “Cuối cùng thì em đã đợi được tới ngày thấy anh trưởng thành và thành đạt như ngày hôm nay. Không hiểu anh có còn muốn cùng em xây một tổ ấm như lời anh nói ngày trước hay không, nhưng suốt thời gian qua em vẫn luôn đợi anh".

Anh không hiểu mình đang được đón nhận điều gì nữa. Dường như em đang chấp nhận anh. Giờ anh mới hiểu ra rằng, em đã có tình cảm với anh từ dạo đó, nhưng vì muốn anh thay đổi cuộc sống mà em phải làm như thế. Có lẽ em đã đánh cược vào anh. Nếu ngày đó, em từ chối và anh thây kệ, chúng mình sẽ mãi xa nhau. Hoặc nếu anh thay đổi như ngày hôm nay nhưng tình cảm lại không còn cho em nữa, em cũng sẽ không thể bên anh. Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở. Anh thành công rồi và… vẫn còn yêu em.

Một đám cưới chuẩn bị được diễn ra, hơn tất cả mọi lời, anh chỉ muốn nói: “Cảm ơn em nhiều lắm, vợ yêu!”.
Read more…

Tạm biệt nhé, người tình cũ!

01:21 |
Em đã từng yêu anh, đã từng coi anh là tất cả, nhưng anh mãi mãi được cất gọn trong trái tim em. Và anh được em gọi với một cái tên: Người yêu cũ!

Và bỗng hôm nay em nhớ về một người đã cũ và một chuyện tình đã xa mà lòng nhâm nhẩm đắng, tim nhâm nhẩm đau thì phiền lòng lắm nhỉ?

Thế thì tiễn biệt nhau thôi, vướng bận lòng nhau làm gì thêm nữa?

Người đã cũ nghĩa là người không còn vương đến hiện tại, tương lai. Hãy cất gọn vào tim nhân một ngày trời không nổi bão. Yêu thương nhuốm màu kỷ niệm, tôn trọng quá khứ trong nhau là cách để tôn trọng tim mình. Đừng khơi nhớ gợn thương làm gì nữa nhé những trái tim tội nghiệp. Dứt khoát một lần để cơn đau này tắt ngấm, được không?


Tình đã cũ nghĩa là chúng ta đã đi về hai hướng riêng biệt. Người thành người dưng, thành người xa lạ. Hãy để người đi không một chút muộn phiền, quay đầu về phía nhau chỉ khiến mắt thêm cay và lòng thêm đắng. Chúng ta đã dũng cảm chia tay nhau, thì hãy chia tay cả những buồn vui trước đó, được không?

Có thể vì còn yêu nên lòng còn níu, tim còn yếu mềm thổn thức từng đêm. Nhưng dại khờ đong đầy theo năm tháng cũng cạn kiệt. Vắt sức mình cho nhớ mong cũng khô gầy. Ai rồi cũng sẽ nhận ra chẳng có tình yêu nào là mãi mãi, nhất là tình yêu với một người đã ở xa.



Thôi thì người cứ đi và ta vẫn dại khờ cứ ở. Nhưng là ở lại sâu một góc khuất của tim mềm, rồi nương náu vào một vài ngày cong mình thương nhớ. Đuổi nỗi nhớ đi rồi ta cũng cất bước ra đi. Có như thế bước mới nhẹ và tim mới đỏ đầy, với tìm một thương yêu khác tròn vẹn hơn.

Thôi thì chào nhau một lần như một nụ cười không vướng bận. Sẽ chẳng còn nước mắt để khóc cho tình đau, chẳng còn nụ cười hờ hững trách vội ai quên lời đã hứa. Tình chết yểu là do tình không muốn lớn, có tim ai nào muốn thế, chỉ là lẽ tự nhiên thôi.

Cứ đi về phía trước như thể ngày mai luôn hửng nắng và tim đã gọn gàng bởi những vết xước đã lành da. Gắng gượng lên để thấy rồi nỗi đau nào cũng sẽ trôi xa. Không ngày này thì một ngày nào đó khác. Chỉ là một lần tiễn biệt nhau, thay cho câu cảm ơn hay lời chào. Nhắc nhớ rằng, chúng ta đã từng thuộc về nhau, trong tim nhau, ít nhất một lần của những ngày đã cũ…
Read more…

Cảm xúc con gái khi bắt đầu một tình yêu

00:00 |
Còn gì hạnh phúc hơn khi bạn tìm được một nửa thực sự của mình. Tuy nhiên để có thể giữ mãi được ngọn lửa tình yêu ấy, là người con gái bạn phải làm gì?

Con gái khi yêu, chỉ cần đừng giữ lòng tự tôn quá cao mà yêu là được, hãy yêu bằng những gì bạn muốn, và thể hiện tình yêu theo nhịp đập trái tim...


Đừng đòi hỏi con trai phải luôn luôn quan tâm đến mình, trong khi mình thì phớt lờ để “giữ giá”. Hãy chủ động nhắn tin thay vì mòn mỏi làm cao chờ “bên kia” nhắn tới, hoặc khi tỏ ra giận dỗi vì con trai không hành động lãng mạn như bạn mong muốn, con gái thử chủ động thể hiện trước xem sao?

Con trai sẽ thích một cô gái với trái tim ấm áp hơn là những cô gái luôn thích tỏ ra kiêu ngạo. Bởi vì giữa một cô gái có vẻ ngoài xuất sắc hoặc kiếm được nhiều tiền, con trai thích người phụ nữ nhan sắc bình thường thôi, nhưng biết nấu những bữa ăn ngon và biết cách cư xử.

Dù cho con trai yêu bạn đến đâu, cũng sẽ không thể chịu nổi một cô gái phiền phức đến độ sáng chưa nắng dở đã mưa, trưa thì loay hoay nồm ẩm, chiều mới hơi ảm đạm còn đến tối đã gió mùa. Đừng viện lý do: Có phức tạp thì mới là con gái, nên càng phải phức tạp để tỏ ra bí ẩn. Nhiều khi sự phức tạp làm cho bạn trở nên khó ưa lắm đấy.


Đừng cau có tại sao con trai chẳng biết cách ăn mặc, hoặc ăn mặc không hợp gu của con gái, hãy tìm cách khéo léo hơn để con trai phải nghe những lời khuyên chân thành. Đừng bắt buộc con trai đi mua sắm đồ linh tinh với bạn cả một ngày trời để rồi ngắm bạn tháo ra, tra vào một tỉ thứ váy áo mà chẳng mua cái nào, hãy để anh ấy tự quyết định có đi cùng với bạn hay không.

Đôi khi không phải sự từ chối thể hiện việc con trai không yêu bạn đâu. Chỉ là có những chuyện con trai không muốn làm, và khó xử trước bạn mà thôi.

Dẫu biết chỉ cần yêu thương đủ là có thể vui vẻ, tình nguyện ở bên nhau cả ngày. Nhưng con gái cũng cần nghĩ cho con trai. Thay vì bắt con trai kè kè sát bên chỉ để làm “cái đuôi” theo sau bạn, hãy để anh ấy làm việc của mình.

Khi yêu, con gái đừng suy đoán mình là người yêu nhiều hơn và bắt con trai phải yêu nhiều hơn thế. Tình cảm là không thể đo đếm, chỉ cần xuất phát từ hai phía đã là hạnh phúc vẹn tròn. Hơn nữa mọi hành động xuất phát từ tình cảm, đâu thể đòi hỏi phải làm sao mới đúng, phải thế nào mới là chuẩn mực?



Khi yêu, con gái đừng bắt con trai phải chờ quá lâu, hoặc chờ thành thói quen, cũng đừng đòi hỏi con trai phải răm rắp nghe lời. Bởi vì như thế con gái sẽ trở thành bảo mẫu, còn con trai bắt đầu hết hứng thú với người mình yêu mất rồi.
Khi yêu, con gái hãy tôn trọng con trai một chút. Đừng thấy người yêu đứa bạn tỏ ra galant với mọi người thì bắt người yêu mình cũng phải galant như thế, đừng lấy mẫu đàn ông xuất hiện trên phim ảnh làm tiêu chuẩn gắn vào bắt con trai phải như thế.

Khi yêu, con gái đừng lúc nào cũng tỏ ra quá yếu mềm, để bắt con trai lúc nào cũng túc trực cạnh bên dỗ dành, cũng đừng muốn trở thành công chúa để bắt anh ấy phải cung phụng mình tuyệt đối.

Suy cho cùng, tình yêu là điều kỳ diệu, cả hai đến với nhau bằng rung động trái tim chứ không phải bằng hình ảnh phản ánh lại trong não một hình mẫu lý tưởng. Con gái khi yêu, chỉ cần đừng giữ lòng tự tôn quá cao mà yêu là được, hãy yêu bằng những gì bạn muốn, và thể hiện tình yêu theo nhịp đập trái tim.

Lúc đó, cả con trai cả con gái đều sẽ cảm thấy mình được đối phương trân trọng và nâng niu biết nhường nào…
Read more…

Không nắng, không mưa!

19:47 |
Đi qua những ngày dài mới hiểu thấu được nỗi cô đơn. Đi qua những ngày mệt mỏi mới hiểu thấu được những lúc bình yên. Đi qua ngày rộn ràng mới hiểu thấu được giá trị của sự tĩnh mịch.
Hôm qua là một ngày đầy nắng, gió và tiếng cười. Nhưng hôm nay là một ngày không nắng, không gió và cũng không tiếng cười.
Những ngày này tôi đang lơ lửng trong cảm xúc của mình. Từ một kẻ lạnh lùng và tù túng tôi đã trở thành một kẻ hay hờn, hay dỗi. Tôi từ một kẻ chi nghĩ đến mình thì đã bắt đầu nghĩ nhiều hơn đến người khác. Tôi từ một kẻ chỉ muốn người khác quan tâm mình thì nay đã biết quan tâm nhiều hơn đến cảm xúc của người khác. Tôi từ kẻ chỉ biết nguyên tắc của chính mình mà không quan tâm tình cảm thì nay đã bớt bỏ đi phần nào những nguyên tắc cứng nhắc. Tôi từ một kẻ sợ tất cả thì nay đã dần dần gạt bỏ những sợ hãi.


Nhưng một con nhím nếu biến đổi có nghĩa là phải nhổ lông mình. Một con nhím muốn được cưng nựng thì không bao giờ được làm tổn thương người khác. Một con nhím muốn được gận gũi tất cả thì phải nhổ lông mình. Một con nhím không còn gai nhọn. Một con nhím không còn là mình.
Đi qua những ngày vui để hiểu một điều rằng quỹ đạo của mình đã bị xáo trộn. Đi qua những ngày tăng động để hiểu một điều rằng mình có thể sống với bất kỳ hoàn cảnh nào. Đi qua những ngày thương nhớ để hiểu một điều rằng bản thân chẳng là gì đối với những người không cần mình.
Một kẻ mãi mãi chỉ đơn phương vấn vương thì sẽ mãi mãi buồn khổ. Vậy thì tại sao lại phải buồn khổ vì những người không phải là của mình. Vương vấn chi những thứ không phải là của mình. Quan tâm chi những thứ không bao giờ thuộc về mình. Lo lắng chi những kẻ không bao giờ lo lắng cho mình. Hờn giận chi những người không bao giờ biết đến mình. Thôi thì ta cứ lơ lửng trong những ngày mưa, ngày nắng. Thôi thì ta vẫn cứ lững thững trong những lần một mình trên phố hồn không nắng không mưa. Thôi thì ta cứ vui với cuộc đời không phải lúc nào cũng phẳng lặng.


Ta chỉ là một kẻ độc hành cần người bước chung đôi. Ta cũng chỉ là một kẻ hững hờ trong những người ngạo mạn. Ta cũng chỉ là một kẻ lạnh lùng tù túng trong thế giới của riêng mình. Thôi thì ta cứ không nắng không mưa để tâm hồn bình thản. Thôi thì ta cứ sống với những vai diễn cuộc đời ta với những diễn viên chính phụ khác nhau. Thôi thì ta cứ sống hết những ngày ta vui buồn lẫn lộn. Rồi thì tất cả sẽ lại trở về với quỹ đạo của nó và ta cũng sẽ lại như ta của trước kia không nắng không mưa, không vui không buồn và không hờn không trách. Thế giới vẫn cứ nhộn nhịp và bước chân con người vẫn sẽ bước đi về phía trước. Ta không thể đứng im đợi chờ một người nào đó nhận ra ta, ta cũng không thể đứng im để người nào đó quay lại dìu bước ta. Người bận rộn ấy không dành thời gian cũng như sự quan tâm mình cho ta thì bản thân ta phải tự quan tâm mình. Thế giới vẫn không dừng lại nếu như ta dừng lại. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục dù cho ta hờn cả thế giới. Tất cả cũng chỉ là những ngày hồn không nắng không mưa mà thôi.
C.P.H

Read more…

Trở về với ngày tháng ấy!

18:21 |
Có những tháng ngày tôi cảm thấy mình đã thoát khỏi sự cô đơn. Có những tháng ngày tôi thấy một ngày trôi qua thật tuyệt vời. Có những tháng ngày tôi đã nghĩ mình đã có được một bạn đồng hành sẻ chia những buồn vui cuộc sống.
Có những tháng ngày tôi đã tưởng là mãi mãi
Tôi đã say sưa với những tháng ngày không còn cô độc, tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm được một người để bản thân hướng về và coi đó là một niềm vui. Tôi đã nghĩ rằng những khoảng thời gian đó là mãi mãi.

Trước kia tôi đã nghĩ mình là một kẻ đơn phương. Một ngày tôi quyết định từ bỏ, một ngày tôi quyết định không lang thang nữa thì tôi nhận được một câu nói của cậu. Đó không phải là một lời tỏ tình, đó cũng không phải là câu nói yêu thương nhưng nó khiến tôi hiểu rằng tôi đã không đơn phương. Tại thời điểm đó, tại lúc đó tôi đã rất vui, thật đấy tôi đã rất vui.
Nhưng niềm vui nào rồi cũng phải trải qua hiện thực và tôi hiểu rằng hiện thực không giống như tôi đang nghĩ. Tôi đã muốn mọi thứ là mãi mãi nhưng dường như nó không nghe theo lời tôi, nó không là mãi mãi.
Tôi đã vui trong một mối quan hệ không rõ ràng. Tôi đã vui khi tôi có người bầu bạn. Tôi đã vui khi tôi biết mình có một người cùng tôi sẻ chia những lo lắng, những muộn phiền. Tôi đã tin rằng mình đã đúng khi quyết định lang thang trong cuộc chơi này. Tôi đã hiểu cảm giác lưng chừng của một thứ tình, tôi đã hiểu cảm xúc của mình, tôi cũng đã thấy được mình vui nhiều như thế. Nhưng tất cả chỉ là do một mình tôi ngụy tạo mà thôi.
Trở về với ngày tháng ấy
Những ngày người đột nhiên biến mất khiến tôi lo lắng nhiều, những ngày người đột nhiên quay lại như không có chuyện gì khiến tôi lại tiếp tục phiêu lưu. Nhưng càng ngày tôi càng quen với việc không có người bên cạnh nữa. Người đối với tôi lúc gần, lúc xa. Nhiều khi tôi cảm nhận được đang ở cạnh tôi đây nhưng nhiều hơn những lần ấy lại là cảm giác xa xôi.
Tôi, tôi chỉ là một đứa con gái, tôi không phải chiến hữu của người đâu. Tôi chỉ là một đứa con gái cũng có những hờn ghen, giận dỗi. Tôi, tôi cũng cần sự quan tâm. Tôi cũng chỉ là một kẻ yếu mềm trước muôn vàn những mệt mỏi của cuộc sống. Tôi cần người bên cạnh tôi như thế này mãi mãi.
Nhưng tôi đã lầm. Tôi đang dần quen với việc không có người sẻ chia tâm sự, tôi dần quen với việc không còn ai quan tâm, hỏi han cũng chẳng còn ai trêu đùa. Tôi thấy tôi lại như trước kia, lạnh lùng và tù túng.

Nếu người thật sự cần một cô gái thì cô gái ấy sẽ không phải mòn mỏi ngóng chờ. Nếu người quan tâm một cô gái thì người sẽ biết không bao giờ bỏ cô ấy lại một ngày. Nếu người thật sự quan tâm tôi như những gì người tưởng thì người biết sắp xếp công việc và cuộc sống. Nếu người thật sự cần một cô gái thì người nhất định muốn nhìn thấy cố ấy bằng xương bằng thịt chứ không phải những con chữ lạnh ngắt. Và tôi hiểu rằng, người chẳng cần tôi. Tôi chẳng là gì trong cuộc sống của người. Người nghĩ người thích tôi ư? Không đâu, người chỉ là đang lầm tưởng mà thôi. Cô gái của người trước đó người đối xử như thế nào? Đến giờ người đang phân vân, đang hoang mang và cũng đang không chắc chắn về chính mình.
Tôi đã nghĩ tôi là nữ chính trong chuyện này. Nhưng hôm nay tôi nhận ra rằng tôi chẳng phải nữ chính đâu. Tôi vẫn chỉ là nữ phụ trọng cuộc chơi này. Người kéo tôi vào và diễn những phân cảnh có tôi. Những phân cảnh đó đến đây là hết rồi, nữ phụ đã hết vai, đã tròn vai và đến lúc biến mất khỏi màn ảnh. Tôi đã đến lúc trở lại với ngày tháng trước kia rồi, ngày tháng ấy tôi sẽ lại một mình lang thang, một mình chịu đựng và một mình mỉm cười.
Tôi tỉnh ngộ rồi. Tôi không còn muốn phiêu lưu nữa. Tôi cũng kết thúc cả sự đơn phương vấn vương này của tôi. Tôi dừng lại ở đây thôi. Những ngày tháng qua tôi cảm ơn rất nhiều. Đến lúc chúng ta từ tạ. Vai diễn cuộc đời nhau kết thúc ở đây. Chắc không còn dịp gặp lại. Và có lẽ cũng sẽ sớm quên nhau thôi.
Tôi lại trở về với ngày tháng ấy đây!
C.P.H
Read more…